Trong
suốt những năm trường đại học , tôi có được việc làm công ty Nhật với
vị thế là một nhân viên chăm lo khách hàng. Công việc của tôi quan trọng bao gồm
việc giữ đường dây liên hệ với khách, xin thiếu sót họ một phương pháp rối rít
để thay mặt cho công ty và ân cần thăm hỏi một giải pháp dịu dàng nhất có thể
giả sử như họ chửi mắng tôi một chút ít và không mang cả mẹ tôi vào đó. Thì hôm
đó thật sự là một hôm vui rồi đấy, tôi chắc rằng bạn có thể (suy nghĩ|tưởng
tượng|mường tượng} được điều đó .
Một
vài lời than trách của họ, dĩ nhiên , hoàn toàn hợp lệ, và nó chỉ đúng rằng tất
cả mọi người nên dành chút thời giờ để thảo luận lên sự thất vọng của họ khi bản
thân cảm thấy buồn hoặc thất vọng vì một điều gì đó. Nhưng bởi vì các mẩu chuyện
sau đây về các khách hàng Nhật Bản bản cho thấy , mỗi lời than trách đều có lý
do , ngay cả lên đến hàng tá trường hợp mà khi đó khách hàng hành xử như các kẻ
ngốc, mặc định những thứ không thể tiến hành cũng như đơn giản là không biết
rằng họ đang thảo luận vấn đề gì.
Sau
đây là một trong các tình huống cho chúng ta cái nhìn thoáng qua về những người
được tin rằng lịch sự và nhã nhặn sống trong một đất nước được tin rằng một
trong những đất nước văn minh nhất thế giới .
Tôi
tin rằng tôi đã gọi một bát thịt
“Tại
một nhà hàng tên Sukiya, một người phụ nữ lớn tuổi đã trách mắng người chủ nhà
hàng rằng: “Tại sao lại có cơm trong đây?” khi họ mang ra một bát thịt cho bà
ấy. Theo lẽ thường gyudon là một món bao gồm ba thành phần chính: cơm, thịt và
củ hành. Bất kỳ ai thường gọi dễ dàng là một bát thịt, có lẽ đây là nguyên nhân
gây ra sự hiểu sai trên.
Các
mặc định vô lý như việc làm vào Bugger King gọi một cái bánh
McDonald
“Tại
phòng bán vé JR của ga Yoyogi, một người đàn ông trung niên đã hét toáng cả lên,
anh ta muốn được biết nguyên nhân : Tại sao nơi đây không có loại vé tàu mà anh
cần (loại vé anh tìm hoàn toàn không bán ở nơi đây, Nguyên nhân vì ga Yoyogi là
một ga tư nhân) anh ta la ầm cả lên các câu đại loại như: Đây là cũng là cùng
một kiểu ga như nhau thôi mà? Kiểu tàu điện cũng y như vậy? Các anh làm việc
thật là chẳng ra sao?”
Sao
chúng ta lại quên
“Gần
đây số lượng những trường học nhiều hơn về nỗi nhức nhối người học chờ đợi tiếng
trống báo hiệu giờ an trưa hơn là công việc chúng phải đồng thanh nói
“itadakimasu” (nghĩa là “tôi xin phép được ăn”, câu lịch thiệp tối thiểu phải
thực hiện trước bữa ăn). Một số bậc phụ huynh lại bảo đảm rằng: “Chúng tôi gửi
trẻ vào trường học, trả tiền đầy đủ cho cả bữa ăn trưa, chứ không phải là nhận
bữa ăn trưa để rồi bắt chúng phải xin phép một phương pháp nhã nhặn đúng không?”
Nỗi băn khoăn là họ không biết được chúng ta cần phải tỏ lòng biết ơn đến với
các loài động vật đã dành mạng sống của chúng để trở thành bữa ăn cho chúng ta
(nỗi băn khoăn này hơi nghiêng về mặt tôn giáo đối với một số
người).